Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”
Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.
Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.
Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.
Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021
Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”
Bài viết số 1:
BÊN NHAU NGÀY MƯA – YÊU THƯƠNG Ở LẠI

Buổi chiều, hai đứa thường rủ nhau xuống khoảng sân sau của bệnh viện, nơi có dãy ghế đá và hàng cây cổ thụ xanh che mát trên đầu để ngắm bồ câu. Mấy con chim bồ câu dạn dĩ sà xuống, đi lựng chựng nhặt ăn mấy hạt cơm vương vãi bệnh nhân đổ ra, thỉnh thoảng có cặp gù nhau rúc rích rồi chao lượn vòng quanh.
Đông kê cặp nạng vào nách, với một bên chân u xương đã tháo khớp, dựa đầu vào vai tôi, Đông cười kể:
– Đóng chiếc giường cưới rồi mà cứ để đó, mấy năm nay toàn ngủ giường bệnh viện, chưa biết bao giờ được về nhà Phượng ơi…
Tôi lặng lẽ bóp nhẹ vai Đông và đưa mắt về hướng hành lang chật kín người đang chen nhau trên từng chiếc chiếu nhỏ, soạn cơm ra ăn hoặc nằm co lại, đầu gác lên mấy chiếc túi to nhỏ đựng quần áo, mền gối mà ngủ, thấy thương những người bệnh xa xứ quá…
Đông ở Quảng Nam, tôi người Đà Nẵng, hai đứa gặp nhau khi nằm cùng phòng trên lầu 7 (khoa ngoại) của bệnh viện Chợ Rẫy. Đông chờ ngày mổ khối u trong phổi, tôi thì chờ mổ tuyến giáp.
Cùng nghề dạy học lại gần như cùng quê nên cứ nương tựa vào nhau những ngày ở viện và rồi cứ thế thương nhau như chị em…
Tôi thì khỏe, chỉ chờ ngày để lên bàn mổ bỏ nên rảnh, mỗi ngày đều loay hoay trong phòng để gội đầu giúp người này, mua thức ăn giúp người kia, có khi lại dìu những người bệnh mệt đi vệ sinh, ngồi chờ ở ngoài, hễ nghe tiếng giật nước thì lật đật chạy vô đỡ… (ở bv Chợ Rẫy, mỗi lầu có một dãy nhà vệ sinh chung, nên đi vệ sinh phải đi đến cuối dãy hành lang).
Đông cứ hay ngồi tựa người vào thành cửa sổ (bệnh di căn vào phổi khiến Đông không thở được khi nằm), tay chống cằm nhìn tôi lọ mọ:
– Đến khi Phượng được mổ thì mọi người trong phòng đã xuất viện về hết, ai là người sẽ chăm lại bạn đây ta!?
…
Ký ức nhẹ nhàng trôi, Đông cũng nhẹ nhàng rời tôi ra đi…
Tôi gọi má Đông là Má, Má khóc và nói:
– Chỉ cần tiếng gọi Má của con thôi, mà ta ấm lòng quá, cảm ơn con vì con vẫn khỏe , để ta luôn nghĩ rằng Đông vẫn ở đâu đó bên ta …
Mọi thứ có thể rồi sẽ mất đi nhưng tình yêu thương sẽ luôn ở lại, trong mỗi chúng ta …
(Ngày ấy, tôi và Đông không có điều kiện ghi lại hình ảnh, nhưng trong ký ức của tôi, luôn có hình ảnh của Đông và những đồng bệnh!)
Gửi YÊU THƯƠNG đến đồng bệnh!
Người viết: Tạ Nhật Phượng