Thứ Bảy , 20 Tháng Tư 2024
Trang chủ Chuyên mục Ung thư Bồi dưỡng khi điều trị ung thư Bên nhau ngày mưa Bên nhau ngày mưa – Câu chuyện tình tôi (Bài viết số 3)

Bên nhau ngày mưa – Câu chuyện tình tôi (Bài viết số 3)

Bài viết thứ 3 trong 41 bài thuộc chủ đề Bên nhau ngày mưa
 

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 3:

CÂU CHUYỆN TÌNH TÔI

Bên nhau ngày mưa - Câu chuyện tình tôi (Bài viết số 3)
Bên nhau ngày mưa – Câu chuyện tình tôi (Bài viết số 3)

Gần sinh nhật tôi tháng 12.2012 thì tôi nhận được kết quả ung thư vú, với cái tuổi 33 thật đẹp ấy, bao ước mơ hoài bão, sự nghiệp đang tiến bỗng chốc hoá thành hư không trong tôi, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn vì tôi không dám tin tôi đang mang căn bệnh ung thư.

Và rồi rất nhanh sau đó, chỉ với 2 ngày khóc với 4 bức tường, tôi bước ra đi đến bệnh viện mắt vì không thấy đường, bác sĩ nói tôi bị khô võng mạc, chắc khóc nhiều quá, thêm nữa chắc sẽ không thấy đường luôn.

Cộng thêm việc tôi thấy Bố Mẹ mình như 2 cái xác không hồn khi hay tin tôi như thế, dù trước đó tất cả mọi việc khám, siêu âm, chọc kim, kể cả sinh thiết, 1 tay tôi ôm ngực, 1 tay chạy xe từ Quận 5 về tới Gò Vấp và thay băng sau đó 1 tuần, cả gia đình đều không ai biết, khi có kết quả chính xác tôi mới thông báo.

Rồi thì đối mặt, chấp nhận và chiến đấu thôi, đoạn nhũ tái tạo nạo hạch và truyền hoá chất rồi uống nội tiết 5 năm.

Tôi vốn dĩ là cô gái ưa dịch chuyển, năng động và hơi náo nhiệt, nên toàn thời gian của tôi là đi làm kiếm tiền, học thêm mọi thứ tôi thích và du lịch, nên chuyện tình cảm tôi ít quan tâm, thật ra đến năm 25 tuổi tôi mới biết yêu lần đầu, nhưng đến năm 29 thì đã chia tay nhau, và từ đó tôi không muốn quen thêm ai, dù quanh tôi khá nhiều người đeo đuổi (xấu nhưng được cái đào hoa), với tôi quan niệm bình thường khỏe mạnh làm ra tiền còn chưa thấy ai thật lòng, huống chi giờ đã hàng 3 hàng 4 đến nơi, bệnh tật, không nghề nghiệp ổn định thì ai mà đến yêu mình.

Sau khoảng 3 năm điều trị vì buồn quá tôi xin đi làm ở một công ty, và nơi đây tôi gặp được cục nợ kiếp trước của mình, anh ta đến là để trả nợ kiếp này cho tôi (tôi và anh hay giỡn với nhau như vậy).

Quen nhau tầm 3 tháng, Tết năm 2017 anh hỏi tôi cưới nhe, tôi nói ừ cưới thì cưới, vậy là 1 tháng sau 5.3.2017 nhà anh qua trình lễ cưới và 1.7.2017 thì đám cưới của 2 đứa diễn ra.

Gặp nhau 21.9.2016

Quen nhau 29.10.2016

Và yêu nhau vào ngày sinh nhật tôi 25.11.2016

Bên nhau ngày mưa - Câu chuyện tình tôi
Bên nhau ngày mưa – Câu chuyện tình tôi

Để đi đến được cái đám cưới là điều không dễ dàng vì anh nhỏ tuổi hơn tôi, anh bé người, tôi thì lại béo, gia đình anh chắc cũng không ưng, thêm bệnh tật của tôi, nhưng vì tình yêu anh dành cho tôi quá lớn, nên mọi chuyện rồi cũng tốt đẹp.

Tôi nhớ có lần talkshow của VTV3 phỏng vấn hỏi tại sao anh lại cưới tôi khi biết tôi bệnh đã 3-4 năm, anh trả lời thật đơn giản: Anh thấy sự mạnh mẽ trong con người tôi, một năng lượng rất lớn mà tôi đã truyền đến mọi người, sự vui vẻ chân thành hoạt bát của tôi đem đến cho anh cảm giác bình yên, và chốt lại là vì anh thấy vết sẹo sau lưng tôi quá lớn (lấy thịt phía sau lưng tái tạo lại ngực vì không bảo tồn được), từ đó anh tự nhủ lòng anh phải cưới tôi và chăm sóc tôi đến khi nào không còn có thể.

Cuộc sống hôn nhân sau đó cũng có nhiều biến động vì đôi khi bất đồng quan điểm, nhưng chén trong chạn còn khua mà, cơm sôi thì nhỏ lửa thôi, cứ nhìn chiếc nhẫn cưới mà 2 đứa đều phải cố gắng nhẫn nhịn thông cảm thấu hiểu và yêu thương nhau.

Anh có thể vì tôi mà bỏ hết mọi thú vui của mình, chỉ để làm tôi vui, tôi muốn đi phượt ở đâu anh chở đi đó khắp mọi nơi tôi chưa đến, nhờ cái tính hay đi của tôi mà anh đã được đồng hành cũng tôi đến nay phải hơn 30 tỉnh, còn tôi nâng con số lên là 54 tỉnh thành Việt Nam.

Anh có thể lê la cả ngày ở bệnh viện cùng tôi tái khám… Anh có thể ban ngày đi làm công ty, chiều về đi lắp thêm camera, tối chạy xe ôm để cho tôi một cuộc sống ăn no mặc ấm, hay có những chuyến đi tôi muốn, vì chỉ có được đi chơi tôi mới thấy mình khỏe.

Sau cưới tôi được 3 tháng thì mẹ tôi mất, thế giới của tôi là mẹ đã không còn, nếu không vì bố và anh thì chắc tôi đã đi theo mẹ. Tôi xuống tóc để tang cho mẹ, sợ tôi buồn vì không còn tóc nên anh cũng đã xuống tóc theo tôi cho có bạn đồng hành dù cuộc đời anh chưa bao giờ dám để đầu trọc ra đường (tại anh quên tôi đã từng trọc đầu năm 2013 vào hoá chất mà tôi đã kể anh nghe), lúc này anh chỉ nghĩ đến cảm giác hiện tại là sợ tôi buồn mà thôi).

Cuộc sống hạnh phúc cứ ngày tháng trôi đi, đến cuối 2019 tôi lại nhận được tin tôi bị ung thu tuyến giáp và phải cắt bỏ, dù có mạnh mẽ kiên cường đến đâu thì cũng có lúc tôi phải chùn chân vì hung tin, lúc đó tôi ngồi khóc, anh gọi tôi mà còn không tin tưởng đùa, bảo đưa kết quả và chữ ký bác sĩ cho anh coi, lúc đó anh không nói gì và 15 phút sau đã bên cạnh tôi, chọc tôi cười: “Vợ anh mà nay cũng bày đặt khóc ư”.

Thế là 19.2.2020 tôi lại lên đường nhập viện Ung Bướu để phải cắt bỏ tuyến giáp, đồng hành cùng tôi vẫn chỉ là anh, từng miếng ăn giấc ngủ cơn đau của tôi là một tay anh chăm sóc.

Đến nay chúng tôi đã có 5 năm yêu nhau và 4 năm cưới nhau, không quá dài với người bình thường, nhưng đó là khoảng thời gian rất dài của 2 đứa tôi. Chúng tôi tính từng ngày được ở bên nhau lâu nhất có thể, vì không biết khi nào tôi sẽ phải ra đi, chúng tôi luôn quan niệm vui sống mỗi ngày không lo ngày mai không lo tương lai, chỉ biết hiện tại hôm nay chúng tôi còn sống bên nhau vui vẻ ý nghĩa là được.

Tôi cảm ơn anh đã đến đã yêu thương quan tâm chăm sóc tôi, anh luôn là nguồn động viên to lớn để tôi cố gắng sống khỏe mỗi ngày và sống lâu nhất có thể bên anh và gia đình.

Mọi người cứ vững tin, ông trời lấy cái này của chúng ta thì sẽ cho lại chúng ta cái khác giá trị hơn bội phần, cứ sống lạc quan vui vẻ, chấp nhận và chiến đấu thôi, virut ung thư rất sợ tình yêu của gia đình, bạn bè, đặc biệt là tình yêu của người bạn đời mình.

Các đồng bệnh của tôi ơi, hãy vững vàng lên nhé, mọi thứ vẫn vẹn nguyên ở phía trước, hãy vững tin đừng nản lòng nhé!

Người viết: Phương Loan

Bài viết số 1

Bài viết số 2